[Hạnh phúc giản đơn] Chương 27.1

happy_wallpaper_3-wide

Chương 27.1

Tác giả: Trần Liễu

Editor: Fanghaxiah

Ánh mặt trời sáng ngời mạnh mẽ như đốt cháy da thịt, trên đường cái không chỉ dòng người rất thưa thớt, ngay cả xe cũng ít đến đáng thương.

Tần Thư cùng Lộ Tử Ngang hai người vai sóng vai, chậm rãi đi tới.

Một con đường, tới tới lui lui, đi lại rất nhiều lần.

Ngay cả khi mồ hôi ướt đẫm quần áo, cũng vẫn giống như kẻ ngốc, không ngừng đi lại, không ngừng đi lại.

Giống như chỉ có như vậy, mới có thể thoáng làm yên lòng một bụng bất an.

“A Thư, đã một giờ, đến quán trà bên cạnh ngồi một lát đi.” Nhìn thấy người bên cạnh, ngay cả mặt đều đỏ ửng, Lộ Tử Ngang có chút đau lòng, lôi kéo cậu đứng ở dưới bóng cây, nhịn không được đưa tay ngón cái lau qua mặt của cậu, trong thanh âm có tiếng thở dài “Trong lòng khổ sở, cũng đừng gây sức ép chính mình.”

Tần Thư ánh mắt, giống trầm ngâm. Ở trong đôi mắt đen láy như bảo thạch, ướt át nhìn Lộ Tử Ngang, trong mắt nhiều cảm xúc như vậy hắn là không thể diễn tả bằng ngôn từ hết được tâm tình.

Lộ Tử Ngang đều có chút không dám nhìn thẳng.

Hắn đang nghĩ, đứa nhỏ này, sao có thể để cho hắn đau lòng như vậy.

Hắn chợt đột nhiên minh bạch rồi, tình cảm mà ông nội chưa từng gặp mặt đối với bà nội hắn sâu đậm như thế nào.

Ngay tại lúc này, trong một nháy mắt.

Trong đầu hắn cũng hiện lên một cái ý niệm.

Đời này, nếu có thể hắn thật sự không muốn, lại nhìn thấy bảo bối thụ bất cứ thương tổn gì, một điểm ủy khuất nho nhỏ cũng không được.

Hắn muốn bảo vệ cậu cả đời, hảo hảo chăm sóc cậu.

“Đi thôi, đến trong quán trà ngồi một chút.” Lộ Tử Ngang kéo tay Tần Thư, hướng quán trà đối diện mà đi.

Tần Thư phía sau hắn, trầm mặc đi theo.

Vào cửa, không khí mát lạnh đập vào mặt nghênh đón.

Tần Thư làm như bị đánh thức, theo bản năng kéo chặt tay Lộ Tử Ngang.

“Chúng ta ở trong này ngồi chờ.” Lộ Tử Ngang chọn một chỗ ngồi có thể nhìn bao quát, sau khi ngồi xuống, nghiêng đầu đối với Tần Thư nói, dừng một chút lại tiếp “Từ nơi này có thể thấy cửa ngõ nhà em, bà nội từ bên trong xuất hiện, chúng ta lập tức có thể thấy.”

“Lộ Tử Ngang” Bàn tay Tần Thư chậm rãi, chậm rãi mười ngón đan chặt tay Lộ Tử Ngang, cả người cậu dựa vào trên lưng ghế, nhắm hai mắt lại, qua một lúc mới nói “Có anh thật tốt.”

Lộ Tử Ngang nghiêng đầu, ánh mắt bình thản, tầm mắt dừng ở trên mặt Tần Thư.

Mồ hôi theo hai má Tần Thư chậm rãi chảy xuống.

“Bà cũng không có nhanh ra như vậy, mệt mỏi thì ngủ một chút đi.” Nói xong, Lộ Tử Ngang cầm hai tờ khăn giấy, thay cậu lau khô mồ hôi trên mặt.

Người phục vụ cũng đem trái cây và trà đưa tới.

Lộ Tử Ngang suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói “Ngủ không”

“Không.” Tần Thư ứng thanh, ánh mắt như trước nhắm chặt.

“Ăn chút hoa quả” Hắn cầm lấy một khối dưa hấu đưa tới bên miệng Tần Thư.

Tần Thư mở to mắt, chống lại Lộ Tử Ngang ôn hòa đôi mắt, sau một lúc mới đưa tay tiếp nhận dưa hấu, không hai cái liền cắn xuống.

Bổ sung một ít nước, cả người liền thoải mái hơn.

“Tử Ngang” Tần Thư quan sát cửa ngõ “Anh nói, mẹ em sẽ cùng bà nội nhắc tới chuyện cũ sao?”

“Không biết” Lộ Tử Ngang tùy tay lại đút cậu hai khối dưa Mật.

Ăn hết dưa Mật, Tần Thư nhịn không được lại hỏi “Ngay cả tra đều tra không được là có chuyện gì chuyện? Có thể làm cho mẹ em có khúc mắt sâu như vậy.”

Lộ Tử Ngang nghĩ nghĩ, ánh mắt dừng ở trên đĩa hoa quả, tiếp tục lấy chút gì đó đút Tần Thư ăn.

Cậu không thích ăn táo, quả cam có điểm không ngon, lê… Được, có thể.

“Chuyện này hẳn là chỉ có ông ta cùng bác gái hai người biết.” Nói xong, Lộ Tử Ngang lại đưa cho hai khối lê đến bên miệng Tần Thư.

Tần Thư đang cân nhắc sự tình, há mồm liền ăn, bẹp bẹp cắn.

Lộ Tử Ngang ở bên cạnh nhìn thấy, trong mắt tràn đầy tất cả đều là ý cười, ánh mắt nhanh như chớp vòng vo, thấy chung quanh không có ai, bay như chóp trên gương mặt đỏ rực của Tần Thư hôn một cái.

“Tử Ngang” Động tĩnh lớn như vậy, Tần Thư lập tức đã bị đánh thức, vẻ mặt mê mang nhìn người bên cạnh.

Có điểm phản ứng không kịp, làm cái gì vậy.

Lộ Tử Ngang cười hai tiếng “Không có việc gì, chính là muốn hôn em.”

Tần Thư quýnh lên thu hồi tầm mắt, bưng lên chén trà, nhấp một hớp lại buông xuống.

Cảm thấy có chút nóng.

Bị Lộ Tử Ngang như vậy đùa một trận, Tần Thư trong lòng ít nhiều thả lỏng một chút.

Mãi cho đến chạng vạng, đều không có thấy bà nội theo cửa ngõ đi ra.

Đơn giản đánh giá, đều đã hơn ba giờ.

Lộ Tử Ngang cùng Tần Thư đều có chút ngồi không yên, làm ơn đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thanh toán xong, ra khỏi quán trà, đang vội vội vàng vàng chuẩn bị lên lầu nhìn xem.

Lộ Tử Ngang nhận được điện thoại của Lộ nãi nãi “Bà nội”

“Hai đứa đang ở đâu? Nhanh chóng trở về ăn cơm chiều.”

A! Ăn, ăn, ăn cơm chiều… Đây là cái tiết tấu gì?

Lộ Tử Ngang có điểm không nghĩ ra, sau khi cúp điện thoại, hắn nhìn Tần Thư “Bà nội nói, hai chúng ta nhanh chóng về nhà ăn cơm chiều.”

Này vừa mới nói xong, Tần Thư ánh mắt lập tức trừng thật to, lúng ta lúng túng nhìn Lộ Tử Ngang, trong mắt truyền tới một loại yêu cầu giải đáp. Đây là chuyện gì đây?

Như thế nào theo trong suy nghĩ của bọn họ khác xa như vậy.

“Về nhà trước, trở về anh hỏi một chút bà nội xem thế nào.” Nói xong, Lộ Tử Ngang lôi kéo tay Tần Thư đi qua đường cái, nhanh chóng hướng ngõ hẻm đi tới.

Đi đến cửa thang lầu mới phát hiện, cửa phòng đã mở ra, nồng đậm mùi đồ ăn bay đầy cả thang lầu.

Hai người bụng lập tức ùng ục ùng ục kêu lên.

Tần Thư cùng Lộ Tử Ngang liếc nhau, buông lỏng ra bàn tay đan chặt, ngay tại chỗ đứng một lúc, mới tiếp tục đi về phía trước.

“Đã trở lại.” Lộ nãi nãi vừa lúc bưng đồ ăn lên bàn, thấy hai người ở cửa, cười lên tiếng chào hỏi.

Hai người đổi giày xong, Tần Thư đi vào phòng bếp, Lộ Tử Ngang đi tới bên người Lộ nãi nãi.

“Mẹ” Sau khi vào trong phòng bếp, Tần Thư kêu lên, cẩn thận nhìn sắc mặt Tần mụ mụ.

Phát hiện, sắc mặt mẹ cậu đã khá lên nhiều, ánh mắt cũng giãn ra, trong lòng nhất thời nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra, mẹ cậu hẳn là cùng Lộ nãi nãi nói ra cái nút thắt trong lòng, hơn nữa, còn được Lộ nãi nãi làm yên lòng.

“Đói bụng đi, lập tức có thể ăn cơm chiều.” Tần mụ mụ mặt mày hớn hở nhìn Tần Thư “Nhanh đem đồ ăn bưng lên bàn, đừng làm cho dì Lộ thêm việc.”

“Tốt lắm” Tần Thư nhanh nhẹn đáp ứng.

Vô cùng náo nhiệt ăn xong bữa cơm chiều, nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, Lộ nãi nãi cùng Lộ Tử Ngang chuẩn bị trở về.

Tần mụ mụ cùng Tần Thư tiễn bọn họ đến đầu ngõ.

“Dì Lộ khi nào buồn chán liền gọi điện thoại cho con, con qua đón dì, thường xuyên lại đây ngồi một chút.” Lên xe Tần mụ mụ còn kéo chặt tay Lộ nãi nãi, có chút không muốn nói hai câu.

Lộ nãi nãi vỗ vỗ bả vai của nàng “Được. Ta sẽ thường xuyên lại đây chơi.”

Nhìn thấy xe biến mất trong tầm mắt, Tần mụ mụ mới thu hồi ánh mắt, đối với Tần Thư bên cạnh nói “Đến bờ sông đi dạo một chút.”

“Được” Tần Thư nghe, gật đầu đáp ứng.

Cậu có dự cảm, mẹ sẽ nói với cậu chút gì đó.

Hoàng hôn, gió đêm từ từ thổi nhẹ, không khí cũng không nóng nục như ban ngày.

Tần Thư cùng Tần mụ mụ chậm rãi đi tới, đi được mấy phút đồng hồ, Tần mụ mụ mở miệng “A Thư. Con nếu đã biết được sự tình, ngàn vạn lần không nên trách mẹ. Khi đó, cũng là không có biện pháp.”

“Sẽ không” Tần Thư nghiêm túc đáp lời.

“Có một số việc, mẹ là nói không nên lời. Con luôn luôn muốn biết, nhưng mẹ nói không nên lời. Kia là một chỗ bẩn thỉu, là ác mộng cả đời.” Dừng một chút, Tần mụ mụ hỏi một câu “Dì Lộ là con mời đến có phải hay không?”

Suy nghĩ một chút, Tần Thư trả lời “Đúng vậy. Mẹ gần đây cảm xúc dao động quá lớn, con rất lo lắng.”

“Con ngoan. Cám ơn con. Buồn bực ở trong lòng nhiều năm, cuối cùng nói ra, cả người cảm thấy thoải mái không ít.” Nói xong, Tần mụ mụ nở nụ cười, nàng cười đặc biệt ôn nhu.

Trong trí nhớ, Tần Thư chưa từng nhìn thấy mẹ cậu cười như vậy, cười đến động lòng người.

Cậu có chút.

Mẹ là một người phụ nữ tốt như vậy, lớn lên lại xinh đẹp, còn có thể nấu ăn ngon, vì cái gì, người đàn ông kia lại muốn thương tổn nàng sâu như vậy, cơ hồ là hủy cả đời nàng.

Tạm thời khắc chế đủ loại thắc mắc trong lòng, Tần Thư cười nói “Mẹ, mẹ có thể mỗi ngày vui vẻ, con cũng thấy vui vẻ.”

“Đứa nhỏ nhà họ Lộ thật không tồi, là một đứa nhỏ trọng tình trọng nghĩa, con phải quý trọng tình nghĩa này. Sau này kết hôn sinh con cũng không thể làm người xa lạ.” Tần mụ mụ hai tay khoát lên lan can, nhìn dòng nước lẳng lặng chảy xuôi, nghiêm túc nhắc nhở.

Tần Thư nghe lời này, trong lòng không rõ là mùi vị gì.

Nếu mẹ biết chuyện giữa cậu và Tử Ngang…

Nhìn thấy Tần mụ mụ quay mặt, nội tâm trào ra một cỗ bối rối.

Cậu trầm mặc đem tay nắm chặc, rủ mắt suy nghĩ.

Nhất định có thể!

Lịch sử sẽ không  tái diễn.

“Mẹ. Con biết rồi. Con sẽ hảo hảo quý trọng tình cảm với Tử Ngang.” Tần Thư một câu hai nghĩa đáp lời.

Tần mụ mụ không có nghe được sâu trong lời nói kia một tầng hàm ý, nàng cười, thật cao hứng cười “Con biết là tốt rồi.”

— Còn nữa —

Bình luận về bài viết này