[Hạnh phúc giản đơn] Chương 27.2

i-love-you-cute-heart-pilow-Favim.com-501138

Chương 27.2

Tác giả: Trần Liễu

Editor: Fanghaxiah

Bên này, Lộ Tử Ngang cùng Lộ nãi nãi vừa mới bước vào nhà, thanh âm Lộ ba ba thở phì phì liền vang lên “Lộ Tử Ngang con đưa bà đi đâu vậy? Ngày hôm nay nhiệt độ cao như vậy, cảm nắng thì làm sao.”

“Con trai” Lộ nãi nãi vui tươi hớn hở giơ giơ lên gói to trong tay “Xem mẹ mang cái gì trở lại.”

Lộ mụ mụ cười tiếp nhận gói to trong tay Lộ nãi nãi “Mẹ, để con cầm đi rửa sạch một lát lại tiếp tục bưng ra, trên bàn đặt một ly nước ấm, mẹ trước tiên uống một ngụm đã. Cơm chiều ăn ngon không? Muốn hay không ăn một ít nữa.”

“Đương nhiên ăn ngon miệng. Mẹ ăn đến hai chén cơm. A Cầm tay nghề tốt lắm, mẹ cùng nàng lãnh giáo hai chiêu, trưa mai để mẹ làm cơm cho mọi người hảo hảo nếm thử.” Lộ nãi nãi đổi giày xong, mang theo vẻ mặt cười một đường đi vào phòng khách.

Lộ ba ba trừng mắt liếc con trai bên cạnh, ánh mắt kia chói lọi như muốn nói: Chỉ biết làm phiền bà của con.

Lộ Tử Ngang sắc mặt như thường, bưng lên cái chén trên bàn đưa cho bà nội.

“Ông xã, củ năn mẹ mua thật là ngọt, em mới vừa nếm thử, rất ngon.” Nhanh nhẹn đem củ năng gọt vỏ, Lộ mụ mụ chưa vào phòng khách, thanh âm đã muốn vang lên.

Lộ Tử Thanh nghe được động tĩnh, cũng không tiếp tục chơi máy tính, chạy tới cửa thang lầu, nghiêng cái đầu cao giọng ồn ào “Bà nội, bà nhớ rõ ba ba, cũng không nhớ tới con.”

“Tiểu tử thúi, nhớ rõ con làm gì, nhớ rõ con mỗi ngày chơi trò chơi, chẳng lẽ khiêng cái máy tính về cho con? Trong tủ lạnh một đống đồ ăn nhét không được miệng của con.” Lộ ba ba đứng lên, đi hai bước đối với con trai nhỏ rống.

Lộ mụ mụ mang trái cây lại đây, đi qua bên người Lộ ba ba, lôi kéo tay ông hướng sofa, nghiêng đầu đối với Lộ Tử Thanh trên lầu nói “Có muốn ăn hay không? Muốn ăn thì đi xuống đây, một hồi là không còn đâu.”

“Con muốn, con muốn ăn. Con năm nay còn không có nếm qua củ năng đâu.” Lộ Tử Thanh nhanh chóng chạy xuống lầu.

Chờ hắn chạy xuống lầu thì phát hiện chén đĩa đã muốn rỗng tuếch, hắn mở to hai mắt nhìn, nhìn về phía ba ba, nhất thời không nhịn được nói tục “Chết tiệt, ba sao lại ăn nhiều như vậy hả?”

Lộ ba ba một hơi đem chén nước trong tay uống cạn sạch, sau đó, đem củ năng để vào trong cái chén, cầm cây tăm thoải mái nhàn nhã ăn.

“Tiểu tử con cả ngày chỉ biết chơi máy tính, làm sao biết ăn là cái gì, con xem con hiện tại ngay cả cơm cũng nên giảm đi.” Lộ ba ba lành lạnh nói một câu.

Lộ Tử Thanh nhất thời mất bình tĩnh “Chuyện này thì sao chứ, cả ngày cứ nhắc tới nhắc lui không dứt, có phiền hay không a. Làm sao lại không thấy ai nói anh của con, so với con còn quá đáng hơn.”

“Tử Thanh” Lộ nãi nãi chậm rãi quát lên.

Lộ ba ba đang chuẩn bị rống con trai hai câu, nghe thấy mẹ lên tiếng lập tức ngậm miệng, tiếp tục ăn củ năng trong chén.

“Bà nội” Lộ Tử Thanh rụt rụt bả vai, ánh mắt nhìn Lộ ba ba cách đó không xa, nói nhỏ “Đều là ba không tốt, bà xem bao nhiêu người, còn theo con tranh giành thức ăn.”

“Con lại chơi máy tính sao?” Lộ nãi nãi ánh mắt ôn ôn nhu nhu hỏi.

Lộ Tử Thanh trên mặt một trận nóng bừng, ấp úng nửa ngày, cũng không có cái gì để nói.

“Đến đây, cùng bà nội xem TV. Người đã già, ánh mắt không dùng được, cái lỗ tai cũng nghe không tốt, con giúp bà nội nhìn một chút, một hồi bà xem mà không hiểu, liền hỏi con.” Lộ nãi nãi vẫy vẫy tay.

“Á” Lộ Tử Thanh đi tới, ngồi đàng hoàng bên người bà nội.

Trong lòng thật giống như có con mèo nhỏ cào ở tim của hắn.

Hắn hiện tại còn đang làm nhiệm vụ! Sẽ diệt đội hay không.

Sớm biết như vậy liền ngồi luôn ở trong phòng.

“Tử Thanh, nữ nhân kia tại sao lại khóc? Vừa mới còn tốt lắm mà, nam nhân kia nói với nàng cái gì vậy? Không có nghe rõ.” Lộ nãi nãi thanh âm tinh tế ôn nhu hỏi.

Lộ Tử Thanh không hiểu ra sao nhìn nhìn TV.

Hắn làm sao biết, hắn làm sao biết đây.

“Nam nhân kia vứt bỏ nàng, không cần nàng, nàng sẽ khóc.” Mò mẫm nói được hai câu.

Lộ mụ mụ dở khóc dở cười ngồi xuống “Mẹ, con cùng mẹ xem TV. Tử Thanh đứa nhỏ này, cút qua một bên đi.”

“Bà nội, ba mẹ con lên lầu trước.” Lộ Tử Ngang nhớ Tần Thư, muốn cùng cậu gọi điện thoại, thấy trong nhà không có việc gì, có điểm đứng ngồi không yên.

Lộ Tử Thanh nhân cơ hội nói “Con cũng lên lầu.”

Hi vọng còn có thể cứu vãn tình hình.

“Quay lại” Lộ ba ba nhanh chóng đưa tay ngăn lại Lộ Tử Thanh chuẩn bị bỏ chạy, một tay túm hắn kéo tới bên người “Lại đây ngồi”

“Dựa vào cái gì anh ấy có thể lên lầu, con lại không thể.” Lộ Tử Thanh tức giận, nhất thời nhảy dựng lên ồn ào.

Lộ ba ba nhìn con trai nhỏ “Chỉ bằng nó lên lầu không phải chơi game.”

“Dựa vào cái gì con không thể chơi máy tính, không cho con chơi máy tính, máy tính mua không thể dùng. Còn không bằng ném đi.” Lộ Tử Thanh tiếp tục rống giận.

“Tử Thanh” Lộ mụ mụ đều nhìn không được “Nói nhỏ chút, bà của con chịu không nổi.”

Lộ Tử Thanh nhìn về phía bà nội, hắn thấy bà nội đối với hắn cười, tràn đầy tất cả đều là từ ái, hắn hít hít cái mũi, không cam lòng trở lại sofa ngồi, hai tay ôm ngực, nhìn lên trần nhà ngẩn người.

Lộ Tử Ngang lên lầu, tắm rửa qua loa một phen, lười biếng dựa vào trên ghế sofa, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Thư.

Một lúc sau, đường dây điện thoại được kết nối.

“Tử Ngang. Bà nội có hay không nói với anh chuyện của mẹ em.”

Mới mở miệng chính là tra hỏi, có thể thấy được Tần Thư trong lòng rất nhiều lo lắng.

“Có. Bất quá, bà nội nói có điểm mơ hồ, bà nói, hai chúng ta cũng đừng… nghĩ nhiều tới việc này nữa. Năm đó, tài sản không có, nhà cũng không còn, cảm tình lại bị đả kích hủy diệt, khi đó bác gái tâm lý thực không ổn định. Có ý nghĩ muốn tự sát tìm cái chết, nhưng là nghe thấy tiếng em khóc, mới khiến cho nàng bỏ đi ý nghĩ này. Một đoạn thời gian sau đó, chưa tới nửa năm, khúc mắc sâu nhất của bác gái cũng chính là ở trong đoạn thời gian này hình thành.”

“Bởi vì em còn nhỏ, không thể xa mẹ, trong nhà lại không có tiền, còn nữa, trước đó bị phản bội tình cảm, làm cho bác gái đi sai đường. Nàng… Nàng đã đi quán bar tiếp khách, từng gặp qua Lưu Sài… Cụ thể bà nội cũng không nói nhiều nhưng anh nghĩ, khúc mắc của bác gái chính là ở chỗ này đi.”

Tần Thư thế nào cũng thật không ngờ.

Mẹ còn có một đoạn chuyện cũ như vậy. Nàng sợ hãi không phải là Lưu Sài, mà là đoạn thời gian kinh khủng kia?

“A Thư. Anh từng điều tra qua, bác gái có tính sạch sẽ khá nghiêm trọng, anh nghĩ, khúc mắc của nàng sâu như vậy, có thể cùng có quan hệ tới việc này. Tựa như bà nội nói, bây giờ bác gái cũng đã nói ra, trong lòng thoải mái không ít, chúng ta cũng đừng tiếp tục tìm hiểu chuyện này. Bà nội nói, bà sẽ thường xuyên cùng bác gái trò chuyện, có người tâm sự, hảo hảo điều tiết, nhất định từ từ sẽ tốt hơn.”

“Vậy tốt lắm. Em hiểu được.”

Lộ Tử Ngang nghe ra trong thanh âm Tần Thư có điểm gì là lạ, ngẫm lại cũng biết hẳn là cậu cảm thấy rất khó chịu.

Hắn lại có chút nhịn không được, nghĩ nghĩ lại nói.

“A Thư, anh đến tìm em.”

“Được.”

Lộ Tử Ngang cúp điện thoại, thay đổi một thân quần áo, nhanh chóng ra khỏi nhà.

Lộ ba ba cũng không kịp hỏi hắn đi đâu, Lộ Tử Thanh lại một lúc lâu sau mới kịp phản ứng “Anh ấy làm sao vậy? Vội vả như vậy là muốn đi đâu.”

“Tử Ngang đứa nhỏ này, cùng ông nội nó giống hệt nhau.” Lộ nãi nãi chậm rì rì nói, lại thở dài “Chỉ mong, A Thư đừng phụ nó.”

Bà nửa thân mình đều muốn tiến vào lòng đất, từ trước đến nay yêu thương cháu nội nà cũng như yêu thương bạn già, đều là hết lòng hết dạ.

“Mẹ.” Lộ ba ba không biết nói cái gì cho phải, tâm tình có chút phức tạp.

Lộ Tử Thanh bị không khí này lây nhiễm, nhỏ giọng nói “Anh của con là một người tốt như vậy, ai chiếm được làm sao không chặt chẽ giữ bên người, bà nội, bà không cần lo lắng.”

“Tiểu tử thúi…” Lộ ba ba cười một cái tát đánh vào trên vai của hắn.

“Con nói chính là sự thật, làm sao vậy. Anh của con chính là tài giỏi đấy, toàn bộ thế giới tốt nhất chính là anh của con.” Cuối cùng, Lộ Tử Thanh vẫn không quên bỏ thêm một câu “Đương nhiên, con so với anh ấy còn tốt hơn.”

Tên dở hơi này, một câu liền đem không khí ấp ám trở lại.

Chín giờ rưỡi, đều đã muốn đến giờ đi ngủ.

Lộ nãi nãi cũng lên lầu, Lộ Tử Thanh rốt cục được giải phóng, điên cuồng chạy vào trong phòng.

Đang đùa cao hứng lại nghe thấy tiếng đập cửa, hắn có điểm không kiên nhẫn “Mẹ, con lập tức đi ngủ đây.”

“Tử Thanh, là bà nội.”

“A, bà nội, con tới liền, tới liền.” Lộ Tử Thanh bất đắc dĩ, đành phải cùng đồng đội giải thích hai câu, nhanh chóng thoát trò chơi, đem cửa phòng mở ra “Bà nội”

Lộ nãi nãi vào phòng, nhìn nhìn máy tính, cười cười nói “Đang chơi máy tính sao?”

“Không có” Lộ Tử Thanh đưa tay gãi gãi sau gáy.

“Lần trước con nói muốn mua cái gì, bà nội trí nhớ không tốt lắm không nhớ rõ. Cầm lấy, muốn mua cái gì thì mua. Yên tâm, ba của con thế nào, đã có bà nội chống đỡ.” Lộ nãi nãi lấy ra hơn trăm đồng, nhét vào trong tay Lộ Tử Thanh, vỗ vỗ tay hắn “Tử Thanh hảo hảo đọc sách, tranh chức Trạng Nguyên về cho bà nội.”

Lộ Tử Thanh có điểm kích động “Bà nội, bây giờ làm gì có Trạng Nguyên nữa.”

“Tại sao không có, thành tích tốt nhất thành phố chính là Trạng Nguyên.”

Lộ Tử Thanh càng quýnh “Bà nội chờ, để con quay lại bụng mẹ một lần nữa, xem có thể hay không sinh ra thông minh hơn hiện tại một chút.”

“Ay, không thể đứng đầu thành phố, đứng đầu trường cũng được. Bà nội không có lòng tham, con có thể làm Trạng Nguyên, bà nhất định rất cao hứng.” Lộ nãi nãi mặt mày hớn hở nhắc lại “Anh của con năm đó a, thành tích luôn luôn là đứng đầu. Được rồi, bà nội mệt mỏi, Tử Thanh cũng đi ngủ sớm một chút.”

Lộ Tử Thanh cầm tiền trong tay, nhìn bà nội chậm rãi từ từ ra khỏi phòng, qua một hồi lâu, hắn mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu nhìn nhìn tiền trong tay, nhét vào trong túi, rồi hai bước đi qua đem cửa đóng lại. Nhìn thấy máy tính còn đang hoạt động, đứng đơ một hồi, đem máy tính cũng tắt luôn, mở đèn ngủ nằm ở trên giường, lẳng lặng ngẩn người.

Hết chương 27

Bình luận về bài viết này