[Hạnh phúc giản đơn] Chương 28.1

Beach_shutterstock_90617686_WEBONLY-674x400

Chương 28.1

Tác giả: Trần Liễu

Editor: Fanghaxiah

Đèn đường màu da cam đem cái bóng người đổ xuống thật dài, Lộ Tử Ngang đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên.

Hắn thấy A Thư ngồi ở trên ban công.

Xem ra ghế mây rất lớn, cậu hoàn toàn lọt thỏm vào trong ghế, tư thế kia làm hắn cảm thấy ngực vô cùng đau đớn.

Mấy ngày này, hắn có thể cảm giác được, trong lòng A Thư ẩn dấu rất nhiều việc. Thật giống như chỉ trong một đêm, cả người hơi thở liền thay đổi.

Mặc dù như thế, hắn có thể biết A Thư vẫn như cũ là A Thư của hắn. Cậu không muốn nói, hắn cũng không hỏi.

Nhiều khi, nhìn thấy cảm xúc sâu trong đôi mắt cậu, hắn lại đặc biệt muốn biết.

Trong lòng cậu rốt cục ẩn dấu những thứ gì.

Mỗi lần lời nói tới bên miệng, lại thế nào cũng không thốt nên lời.

A Thư nếu nguyện ý nói, tự nhiên sẽ nói cho hắn biết. Hắn không muốn làm cho A Thư khó xử.

Nhưng giờ này khắc này, Lộ Tử Ngang có chút khống chế không nổi cảm xúc của mình. Hắn thật sự muốn hỏi một chút. Vì sao cậu phải làm cho hắn lo lắng, đau lòng như vậy.

Hắn có bao nhiêu muốn che chở cậu, để cho cậu mỗi ngày trải qua thật vui vẻ, lại phát hiện, chính mình lại là vô năng.

Cái loại cảm giác hữu tâm vô lực này đặc biệt không xong.

Tâm tình của hắn thực dễ dàng bị ảnh hưởng, luôn thấy phập phồng, lo lắng. Hắn sợ khống chế không nổi chính mình.

Giống như hiện tại.

Lộ Tử Ngang thu hồi tầm mắt, đi vào trong bóng tối, dựa lưng vào tường chậm rãi bình phục tâm tình của mình.

Hắn không thể lấy cái bộ dạng này đứng trước mặt A Thư.

A Thư hiện tại cảm xúc đang rất không ổn, nếu như hắn khống chế không nổi chính mình, hai người nhất định sẽ cãi nhau, sẽ vô ý xúc phạm tới đối phương.

Hắn như thế nào có thể làm cho A Thư thêm khó chịu.

Lộ Tử Ngang hít thở thật sâu.

Nhìn lên bầu trời đêm, không biết thế nào hắn lại một lần nhớ tới.

Ngày đó, A Thư đứng ở trong rừng cây nhỏ, mưa phùn làm ướt y phục của cậu, cậu ngửa đầu, đối với bầu trời một lần lại một lần hét.

Một câu kia, hắn nghe ra cảm giác bất lực trong đó.

Tâm tình lúc đó, cùng tâm tình bây giờ, sao mà tương tự.

Ngực từng đợt đau lên, thật giống như một lòng bị một bàn tay vô hình gắt gao nắm chặt.

Hắn nghĩ mãi mà không rõ, có chuyện gì làm cậu không thể nói cho hắn biết. Thế nào cũng phải một mình yên lặng chịu đựng.

“Tử Ngang” Tần Thư đứng ở cửa thang lầu, lúng ta lúng túng kêu lên, trong mắt mang theo nghi hoặc.

Vừa rồi, cậu cảm giác được giống như có người ở dưới nhìn mình, chờ cậu nghiêng đầu thì dưới lầu lại trống rỗng. Cậu tưởng chính mình suy nghĩ nhiều, xuất hiện ảo giác.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy được một mùi thuốc lá, rất lãnh đạm rất quen thuộc.

Cậu mới biết vừa rồi không phải ảo giác, Tử Ngang ngay tại dưới lầu nhà cậu. Chính là, vì cái gì hắn không nói cho cậu biết, hắn đã qua đến đây?

Nghĩ đến đây, ngực lại căng thẳng, có một chút bối rối, liền vội vội vàng vàng đi xuống lầu.

Cảm giác của cậu chính xác, Tử Ngang giống như có tâm sự.

Ánh sáng mờ ảo, cơ hồ thấy không rõ mặt, cậu phải dựa vào vách tường, từng bước từng bước đi đến.

Lộ Tử Ngang lại rút hai hơi mới ném thuốc lá trên mặt đất, dùng chân đạp hai cái, mới bước ra khỏi bóng tối, đối Tần Thư cười cười “Lại nghiện thuốc lá.”

Tần Thư từ phản ứng đầu tiên liền biết Lộ Tử Ngang nói dối, cậu nhìn thấy ánh mắt của hắn phi thường thâm thúy, bao hàm thiệt nhiều cảm xúc. Nghĩ một lúc, cậu nói “Chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi một lúc, thế nào?”

“Đi bờ biển đi.” Có gió biển thổi lên, hẳn là có thể thanh tỉnh lại ít nhiều. Lộ Tử Ngang trong đầu nghĩ như vậy, kéo tay Tần Thư đi ra ngoài.

Trời nóng như vậy, thế nhưng tay cậu thật lạnh, trong lòng Tần Thư cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Lộ Tử Ngang không muốn nói chuyện, hắn cảm thấy, chính mình mở miệng nhất định sẽ hỏi những chuyện không nên hỏi.

Sau khi mở cửa xe, an vị ở chỗ ngồi, chờ đợi Tần Thư tới bên cạnh mình ngồi xuống, hắn thay cậu thắt chặt dây an toàn, nhưng không có phát động xe, mà là hai tay nắm lấy tay cậu.

Tay hắn nóng, có thể điều hòa lại nhiệt độ trên tay Tần Thư.

“Tử Ngang” Hắn quả nhiên có tâm sự. Tần Thư rủ mắt suy nghĩ.

Cậu đang nghĩ, trong lòng Tử Ngang đang suy nghĩ điều gì.

Lúc nãy nói chuyện điện thoại còn tốt lắm mà. Nghĩ này nọ đông tây lại đảo tầm mắt một chút, Tử Ngang hẳn là ở dưới lầu ngây người một hồi, cũng nhìn cậu một hồi, sau đó mới tiến vào một góc đứng hút thuốc.

Tâm sự của hắn sẽ không phải là vừa rồi mới nảy sinh? Vậy rốt cục là cái gì?

Đáp án vô cùng rõ ràng.

Cùng một chỗ đã lâu như vậy, cậu thấu hiểu Lộ Tử Ngang, so với thấu hiểu chính bản thân mình càng thêm sâu sắc.

Thế nhưng việc đó, thật sự khó mà nói ra. Ít nhất sau này, cậu không biết cần nói như thế nào, nhưng hiện tại cậu cảm thấy thời cơ không đúng.

Không thể nói, vậy nên làm cái gì bây giờ?

Tần Thư cũng không biết cần phải làm sao bây giờ, cậu nhìn bàn tay hai người nắm chặc, kìm lòng không đậu gia tăng lực đạo, chặt chẽ nắm.

Ánh mắt luyến tiếc nháy mắt hạ xuống, tập trung vào đôi tay đang nắm chặc. Thật mong hai người có thể mãi mãi như vậy, có thể cả đời đều không buông tay.

Theo một khía cạnh nào đó mà nói, cậu cùng mẹ rất giống nhau, khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Đời trước, thất bại quá mức thảm thiết, không ai có thể hiểu được nội tâm của cậu áp lực lớn đến nhường nào.

Nhưng vẫn là không muốn buông tay, muốn cùng Lộ Tử Ngang đi đến cả đời.

Chính là đã yêu, làm sao có thể từ bỏ được.

Ước mơ của người khác cậu không biết, cậu chỉ biết ước mơ của đời mình, không cần phải giàu sang phú quý, không cần phải quyền lực khôn cùng. Cậu chỉ muốn cùng Lộ Tử Ngang bình bình đạm đạm cùng nhau đến bạc đầu.

Chính là một cái nguyện vọng đơn giản như vậy.

“Nhiệt độ cao cũng đừng tham lạnh ăn mặc mỏng manh như vậy.” Cảm giác bàn tay trong tay đã muốn ấm áp, Lộ Tử Ngang mới buông lỏng ra hai tay, ngữ khí thoải mái nói.

Rốt cuộc vẫn là luyến tiếc, luyến tiếc một cái nhíu mày của cậu.

Quên đi, thuận theo tự nhiên đi.

Xe chậm rãi lao nhanh ra đường lớn, tốc độ nhanh hơn bình thường.

Nửa giờ sau, đã đi tới bờ biển.

Xuống xe, Lộ Tử Ngang lôi kéo tay Tần Thư hướng bờ biển đi, cách đó không xa có một hàng ghế dựa, có không ít đôi tình nhân ngồi ở đó.

Bọn họ cũng chọn một chỗ ngồi xuống.

Vai kề vai, cánh tay dựa vào cánh tay, lẳng lặng ngồi, ai cũng không nói gì.

Nước biển đập lên bờ cát, có gió thổi tới mang theo cảm giác mát lạnh.

Bên cạnh mấy đôi tình nhân cười đùa, tiếng nói chuyện cũng lớn, vô cùng ngọt ngào thân mật.

Chỉ có hai người bọn họ là vô cùng im lặng.

Tần Thư kỳ thật trong một bụng một đống lời muốn nói, chính là cậu không biết nói ra như thế nào.

Cậu muốn tìm một cái đề tài tâm sự, đánh vỡ loại im lặng này, lại phát hiện cậu không biết tìm cái đề tài gì.

Cậu dùng khóe mắt liếc nhìn Lộ Tử Ngang bên cạnh. Thấy hắn trầm tư nhìn mặt biển, không biết đang suy nghĩ gì.

Chỉ nhìn sườn mặt thôi cũng thật anh tuấn.

Trong lòng đột nhiên trào ra một cỗ cảm giác thỏa mãn, chính cậu cũng không có phát giác, trên mặt lộ ra cười vô cùng vui vẻ.

Lộ Tử Ngang đã phát hiện, hắn luôn luôn dùng khóe mắt lén nhìn Tần Thư. Trên mặt A Thư tươi cười, hắn nghe thấy lòng mình cũng vui lây.

Lần đầu tiên nhìn thấy A Thư, cậu cũng lộ ra nụ cười như thế, chỉ cần liếc mắt một cái, hắn liền yêu thích.

“Muốn cái gì?” Lộ Tử Ngang nghiêng đầu, trong mắt mang theo ý cười, thanh âm có chút trầm thấp lộ ra mấy phần từ tính.

Tần Thư nghe thấy da đầu liền run lên, ánh mắt trừng lại.

Lộ Tử Ngang đang trêu chọc cậu!

“Bảo bối” Ai nha,  A Thư của hắn. Lộ Tử Ngang đưa tay đem người ôm vào trong lòng, hung hăng xoa nhẹ tóc cậu, cuối cùng, cúi đầu cắn miệng của cậu một cái.

Thật vất vả đến khi nụ hôn chấm dứt, Tần Thư nhanh chóng đẩy Lộ Tử Ngang ra, cau mày nói “Tư thế không đúng, đổi lại một chút.” Nói xong, hắn liền điều chỉnh phương hướng.

Cái loại không khí quỷ dị ban đầu, ngoài ý muốn biến mất như chưa từng xuất hiện.

Tần Thư lộ ra tươi cười vui vẻ “Tử Ngang. Anh vừa rồi đang suy nghĩ cái gì?”

“Anh suy nghĩ: Em đang suy nghĩ cái gì.” Lộ Tử Ngang rất nhanh liền tiếp câu, dừng một chút còn nói “Anh đứng ở dưới lầu, nhìn thấy em ngồi ở trên ban công, tư thế kia… Làm anh tự hỏi, em là đang suy nghĩ cái gì.”

“Em suy nghĩ. Khúc mắc của mẹ giải khai, cảm tình cùng bà nội càng ngày càng tốt, có một ngày, nói với mẹ chuyện của chúng ta, mẹ hẳn là sẽ đồng ý chúng ta cùng một chỗ.” Nói xong, Tần Thư nghiêng đầu, đối với Lộ Tử Ngang cười, tươi cười có chút ngu ngốc.

Còn lại là chuyện báo thù Lưu Sài. Mặc kệ mẹ có nguyện ý hay không, dù sao, cậu vẫn sẽ nghĩ phương pháp, hảo hảo hồi báo một chút người đàn ông kia.

Lộ Tử Ngang gật đầu đồng ý “Chúng ta khẳng định có thể cùng một chỗ.”

Có đôi khi, cảm xúc sẽ rất kỳ quái. Đột nhiên tới cũng đột nhiên đi.

“Em thấy chú Vu thế nào? Hắn giống như đối bác gái có chút để ý.” Nhớ tới một chuyện, Lộ Tử Ngang thuận miệng hỏi cậu.

Tần Thư suy nghĩ một chút, trả lời nói “Thuận theo tự nhiên đi.”

Cậu xem như đã nhìn ra, đời này dù cậu có ngăn cản, cuối cùng Vu Thông cũng cùng mẹ cậu quen biết.

Duyên phận kiểu này, cậu không phải thực tin tưởng, thế nhưng cũng không thể phủ nhận, có phải hay không Vu Thông cùng mẹ thực sự có duyên?

Lần thứ nhất là trùng hợp, lần thứ hai là ngoài ý muốn, vậy lần thứ ba… phải chăng ý trời?

“Anh cảm thấy chú Vu cùng bác gái rất xứng, nếu như có thể cũng xem như là việc tốt. Chú Vu là một người có thể nương tựa.” Lời này, Lộ Tử Ngang là thật lòng nói, không có một chút khoa trương.

“Vâng. Mẹ có thể hạnh phúc, em cũng yên lòng.” Tần Thư nhìn mặt biển mênh mông, lộ ra một cái tươi cười.

Lúc này, cậu đặc biệt an tâm. Cảm thấy hạnh phúc cách mình rất gần, cố gắng thêm một chút nữa là có thể chiếm được.

Thời gian không sai biệt lắm, Lộ Tử Ngang liền đưa Tần Thư trở về nhà.

Vào nhà đổi giày thì Tần mụ mụ hỏi “Cùng Tử Ngang đi ra ngoài?” Trong thanh âm lộ vẻ khẩn trương.

“Vâng” Tần Thư đổi giày xong, đi đến bên người Tần mụ mụ, mở ra hai tay ôm lấy nàng “Mẹ, mẹ là mẹ của con, cả đời đều là người mà con yêu thương nhất.”

Cơ hồ đồng thời, cậu cảm giác bờ vai của mình bị thấm ướt .

Tần Thư không nói gì thêm, ôm Tần mụ mụ, để chính nàng chậm rãi yên tĩnh trở lại.

— Còn nữa —

Bình luận về bài viết này